Con ngồi lặng nghe tiếng mưa…
Con đã nghĩ rất nhiều về ba, nghĩ trong nước mắt về ba. Ba muốn con đi
hết con đường mà con đã chọn và cũng là con đường ba muốn con đi, nhưng
chính con - chính bản thân con ba à - nhiều lúc con không muốn đi tiếp
nữa…
Sau cái Tết không vui như mọi khi, ở nhà mình chỉ có ba mẹ, nhà mình
hiu quạnh quá, anh chị đã ra ở riêng và phải vào Nam nơi đất khách quê
người để làm ăn. Con ra đi với tâm trạng không vui khi để lại ba mẹ ở
nhà, lên Hà Nội được mấy ngày thì con lại phải nhập viện vì bị sốt phát
ban và xét nghiệm men gan hơi tăng. Ba đâu có biết con nhập viện. Con
muốn nói lắm chứ nói để khỏi phải tủi thân khi nhìn những bệnh nhân khác
có gia đình, có người thân bên cạnh để chăm sóc lúc cần thiết. Một câu
nói của bác sỹ thật đau như khứa sâu vào tim con ba à: “Cháu là người xã hội à?” Đâu phải vậy, con có ba mẹ và gia đình cơ mà.
Con muốn khóc ngay nhưng đâu ra nước mắt vì con trai đâu dễ rơi lệ như
thế đúng không ba? Nhưng rốt cuộc con cũng đã khóc như đã khóc khi con
về thăm nhà.
Ba ơi! Lúc đó con muốn gọi điện cho ba, con muốn nghe giọng ba nhưng
con đã không làm, không gọi, không phải vì điện thoại hết tiền mà vì con
không muốn cho ba biết. Con biết rằng hễ gọi là con sẽ báo tin ngay. Ba
đã vất vả với công việc ở nhà, lại đang là vụ cấy. Cả đời ba đã nghĩ
cho con, nghĩ cho tương lại của con, ba đã hy sinh cả đôi tay để làm
lụng để kiếm tiền cho con đi học đại học. Đổi lại ba ơi, nhiều lúc con
thương ba, con không muốn đi tiếp nữa mà muốn san sẻ với ba, muốn giúp
gia đình mình tốt hơn, con không biết điều đó có phải là nghĩ cho ba
không hay là khía vào trái tim của ba.
Ba ơi! Giờ con đã ra viện, đã có thể gọi điện về nhà để nói với ba là
con đã khỏe. Bây giờ ba có mắng con thì con cũng vui hơn vì ba không
phải vì con mà khăn gói lên Hà Nội. Ba ơi! con muốn xin lỗi ba nhiều
lắm. Trong bệnh viện con nghĩ nhiều về ba, con thấy mình ích kỷ quá khi
trong đầu con nảy nên suy nghĩ trong đầu những câu hỏi:
Tại sao ba mình không giầu?
Tại sao ba mình không học cao?
Tại sao……. Tại sao?
Tại sao con không hỏi vì sao lại có con ngày hôm nay, vì sao con được
học đến nơi đến chốn. Ba ơi! Thật sự con đã thế, ba có trách con không?
Con nghĩ ba không trách con mà tự trách mình đúng không ba? Nói đi đâu
nữa thì con muốn xin lỗi ba. Ba ơi! Con sẽ cố gắng để đi tiếp con đường
ba đã ủng hộ con mặc dù con biêt đường còn dài còn nhiều trông gai .
Lạy Chúa, con đâu biết tình yêu của Chúa dành cho con lớn lao như thế
nào. Gia đình là món quà Chúa đã tặng. Xin cho con biết quý trọng những
gì con đang có. Nguyện Chúa cho ba me con được khỏe mạnh để đi hết những
điều mà Chúa muốn gửi gắm nơi họ.
Viết Lương
(ứng sinh dòng tên)