Ở làng quê nọ, trời đã hạn hán trong khoảng thời gian rất lâu. Các
cánh đồng đều khô hạn, cỏ cây héo úa cuộc sống trở nên vô cùng khó khăn.
Hàng tháng đã trôi qua và mọi người dường như đã mất hết kiên nhẫn.
Nhiều gia đình đã rời khỏi làng, còn những gia đình khác chỉ còn biết
chờ đợi trong tuyệt vọng. Cuối cùng ông trưởng làng quyết định tổ chức
một buổi cầu nguyện tập thể trên ngọn đồi cao nhất vùng. Ông thuyết phục
tất cả mọi người trong làng đến dự và mỗi người phải mang theo một vật
thể hiện lòng tin của mình.
Chiều thứ bảy, những người dân làng với vẻ mặt mệt mỏi tập trung trên
ngọn đồi và đều không quên mang theo những đồ vật thể hiện lòng tin. Có
người mang theo một cái móng ngựa may mắn, có người mang theo chiếc mũ
bảo vật của gia đình… Mặc dù chẳng ai tin chúng có thể thay đổi điều gì
nhưng họ cũng đã mang theo rất nhiều thứ quý giá. Tất cả những người
tham dự bắt đầu cầu nguyện và giơ cao những vật tượng trưng cho niềm
tin. Như thể có phép màu, mây đen kéo tới và trời đổ mưa – những giọt
mưa đầu tiên sau bao tháng trời khô hạn. Mọi người đề hân hoan vui sướng
và ngay lập tức nổ ra một cuộc tranh cãi xem đồ vật nào đã mang lại may
mắn cho ngôi làng. Ai cũng cho rằng đồ vật của mình là linh thiêng
nhất. Bỗng người ta nghe thấy tiếng một em bé gái reo lên:
- Con đã biết thế nào trời cũng đổ mưa mà. Mẹ thấy không, con mang
theo chiếc ô này, bây giờ thì mẹ con mình về nhà mà không bị ướt!
Em bé giơ cao chiếc ô và cùng mẹ đi về nhà trong niềm hân hoan. Những
người còn lại nhìn theo và hiểu rằng chính em bé mới là người có niềm
tin lớn nhất. Niềm tin ấy đã mang mưa đến.
ST