Có bao giờ, bạn, giữa một ngày quần quật làm việc, vô tình đi ngang
qua ô cửa kính. Rồi bạn chợt phát hiện ra rằng bên ngoài đang mưa. Nên
bạn dừng lại, thần người ra nhìn mưa rớt bên ngoài, nhìn dòng người tấp
nập trôi đi. Và đột nhiên trong giây phút đó bạn không thể nhớ ra mình
đang ở đâu, đang làm gì và sẽ phải làm gì. Lúc ấy, tất cả những ý niệm
về cuộc đời của bạn chỉ còn là ngày mưa đang rơi trước mặt.
Cũng chẳng có gì nhiều để nói về giây phút ấy. Bạn trở lại là bạn,
theo cái nghĩa cơ bản nhất của từ này. Bạn của những chiều mưa không
phải tất tả giấy tờ, hội họp, quan hệ… Bạn của những chiều mưa chỉ đứng
lại nhìn mưa, và không nghĩ thêm gì cả. Nó như một cuộc biến chuyển kinh
hoàng của đời người chỉ xảy ra trong vòng vài giây đồng hồ. Là bạn tất
bật của mỗi ngày -> bạn của khoảnh khắc nhìn mưa -> bạn tất bật
của mỗi ngày. Vài giây ấy chứa đựng nguyên vẹn sự mất mát, biến đổi của
bản thân qua ngày tháng, sự kiện, mà chỉ chính bạn mới hiểu.
Damien Rice có bài Amie có đoạn viết kỳ lạ thế này “I saw a spaceship fly by your window. Did you see it disappear?” (Anh
đã thấy một con tàu vũ trụ bay ngang cửa sổ, em có nhìn thấy nó biến
mất không?). Và có lẽ, bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu câu hát này, nếu không
một lần dừng lại nhìn mưa bên cửa sổ văn phòng. Bạn đã thấy một chiếc
tàu vũ trụ chứa bao niềm mơ ước bay qua ngày mưa của đời mình. Rồi nó
biến mất trước mắt bạn không vết dấu. Chỉ còn lại bạn, và chiều mưa. Bạn
có thể có người để chia sẻ một chiều mưa, nhưng có lẽ chỉ chính bạn mới
biết ảm giác đứng nhìn qua ô cửa không còn thấy vết dấu con tàu đã từng
qua nó buồn thảm dường nào , cũng như chỉ chính bạn mới biết tất cả
những mất mát trong đời mình. Không một ai, ngoài bạn. Vì chỉ bạn nhìn
thấy con tàu ấy. Nếu đã không từng có một chiếc tàu mơ bay qua cửa sổ,
thì chiều mưa giờ đã chẳng buồn ghê rợn vậy.
Mà đời thì thiếu gì những chiều mưa khắc khoải…
Nguyễn Thiên Ngân