
Đó là năm em học lớp 4 và cô làm chủ nhiệm lớp em. Sáng hôm đó dạy môn toán, cô bảo: “Bài toán hôm nay rất khó và ít có bạn nào giải đúng lắm nên các em chú ý nghe giảng thật kỹ”.
Cả lớp im phăng phắc, chú ý từng lời giảng của cô. Sau đó cả lớp bắt
đầu làm kiểm tra. Em đã chăm chú nghe cô giảng và say mê tìm lời giải
đến nỗi quên cả lật sách toán của mình ra để đọc đề, mà xem ké sách bạn
kế bên đang mở sẵn.
Thật ra, em rất hào hứng đối với những
bài toán khó thế này vì ngay từ buổi đầu đi học, môn toán đặc biệt cuốn
hút em. Kiểm tra xong cả lớp nghỉ giải lao, cô ở lại chấm bài để kịp
phát lại vào giờ học sau. Em rất hào hứng đợi kết quả vì đã tìm được lời
giải dù chưa biết đúng hay không.
Cuối cùng cũng vào giờ học. Trước khi công bố điểm, cô nhìn cả lớp rồi nói: “Thật ra bài này rất khó, các em không giải được cũng không sao nhưng có duy nhất bạn Châu trong lớp mình đã giải đúng”.
Em chưa kịp vui mừng, cô đã bảo em đem sách toán lên cho cô xem. Không
hiểu cô cần gì trong sách nhưng em cũng vội mang sách đưa cô. Em trở về
chỗ ngồi hồi hộp chờ đợi.
Xem xong, cô nói với giọng đầy mỉa mai: “Cô
đoán không sai mà, lớp trưởng, lớp phó còn không làm được, em là học
sinh khá làm sao mà làm được. Ra là em xem sách giải trước ở nhà rồi
viết vào sách. Bằng chứng rành rành đây này”.
Em ngỡ ngàng, không biết trong sách viết
cái gì vì từ đầu buổi tới giờ em không hề lật sách mình ra. Em vội đứng
lên thanh minh: “Em học sách cũ của anh để lại nên chắc do anh em
ghi, chứ em cũng đâu có sách giải đâu mà ghi, thưa cô. Với lại từ sáng
giờ em coi chung sách với bạn Hằng mà cô”. Nhỏ Hằng ngồi kế bên đứng dậy đồng tình: “Dạ, đúng đó cô. Nãy giờ bạn Châu coi chung sách với em chứ đâu có giở sách bạn ra”.
Cô nói: “Em ngồi xuống đi, đừng có
bao che bạn. Bạn không coi ở đây thì chắc đã học thuộc lòng ở nhà trước
rồi, mấy bạn học giỏi trong lớp không giải được thì làm gì nó giải được”.
Em lí nhí không thành tiếng, thấy cổ họng đắng ngắt không nói nên lời, nước mắt chực chờ tuôn ra. Rồi cô bảo: “Thôi, em ngồi xuống đi, mới chừng ấy tuổi mà đã biết xảo trá rồi”.
Em ngồi xuống ghế mà cứ tưởng mình đang rơi xuống vực sâu hun hút…
Cô mở sổ điểm để vào sổ bài kiểm tra vừa
rồi. Các bạn bắt đầu đọc lớn điểm của mình để cô ghi. Chưa lúc nào em
thấy sợ đọc điểm như lúc này dù em biết mình không làm sai gì cả. Rồi
cũng đến lượt em. Em lí nhí như sợ ai nghe thấy: “Dạ thưa cô, 10 ạ!”. Cô ngước nhìn em, bĩu môi cười khẩy: “Cô sẽ ghi vào sổ 10 điểm, nhưng cô nói cho mà biết: đây không phải là điểm thật của em đâu, con nít bây giờ đáng sợ thật”.
Lúc này, em cũng chẳng biết phải biện
minh gì để cô tin bài toán đó do chính em tự giải. Dù em không phải là
một học sinh giỏi thuộc hàng nhất, nhì nhưng cũng không phải là một đứa
học hành không ra gì (lớp có 35 bạn và em luôn đứng khoảng từ hạng 6 đến
hạng 10).
Biết bao nhiêu câu hỏi xoay quanh đầu em lúc đó: “Chẳng lẽ không phải là lớp trưởng, lớp phó thì không thể giải được bài toán khó ư?”, “Chẳng lẽ em học sách cũ của anh để lại là sai ư?”, “Chẳng lẽ nhỏ bạn làm chứng cho em cũng không được à?”… Những câu hỏi đó đã làm em mơ hồ, hụt hẫng, nhói đau.
Tối đó em đã khóc thật nhiều. Em trở nên
lầm lì, ít nói và sợ đi học. Mà đúng hơn, em sợ nhất là ánh mắt mỉa mai
của bạn bè và cái bĩu môi của cô. Nó đã ám ảnh và làm bước chân em tới
lớp nặng nề hơn. Năm học đó trở thành ác mộng với em và học lực của em
xuống dốc trầm trọng.
Điều này còn ám ảnh em suốt năm năm sau.
Mãi đến khi vào lớp 9, suy nghĩ đã chín chắn hơn, em mới thấy mình thật
ngu ngốc khi chỉ vì một chuyện vô lý mà đánh mất quá nhiều thứ. Thật bất
hiếu khi thấy mẹ hằng ngày lam lũ ngoài đồng ruộng để lo cho em được
tới trường, vậy mà em đã không biết cố gắng, nỗ lực học tập tốt để đáp
lại công ơn to lớn ấy.
Em suy nghĩ rất nhiều và quyết định phải
vực dậy kết quả học tập, nhất quyết không vì chuyện vô lý đó mà đánh mất
tương lai chính mình. Em cặm cụi học ngày đêm để lấy lại những kiến
thức đã bỏ quên những năm qua. Cuối cùng, năm lớp 9 em đứng hạng nhì
trong lớp. Tốt nghiệp toán lớp 9 em được 9,5 điểm, lớp 12 em được trọn
10 điểm. Bây giờ, em đã trở thành sinh viên Trường đại học Khoa học xã
hội và nhân văn TP.HCM.
Hiện tại cô vẫn dạy ở ngôi trường xưa,
nhưng chắc cô không còn nhớ buổi học hôm đó. Em viết ra những dòng này
không phải để trách móc hay hờn dỗi gì ai nữa. Tất cả là quá khứ rồi,
nhưng có một chuyện bao năm qua còn để trong lòng em muốn nói với cô: “Thưa cô, đó là điểm 10 em xứng đáng được hưởng!”. Em chỉ ước rằng giá như ngày xưa cô chịu nghe giải thích thì em đã không bị tổn thương đến như vậy.
Nguồn: DƯƠNG CHÂU – Tuổi trẻ Online