“ Cái gì đã tan vỡ là tan vỡ… Và tôi thà nhớ lại khi nó đẹp nhất, còn hơn là chắp vá để rồi suốt đời cứ phải thấy những vết nứt của nó“
(Cuốn theo chiều gió)
Đàn bà thường sống bằng kỉ niệm, ký ức, còn đàn ông lại sống bằng
những gì anh ta đã quên lãng, đàn bà yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt.
Tôi thường cho rằng đàn ông dễ chán, dễ thay đổi và mau quên, có lẽ
vì thế tôi không tin vào tình yêu, tình yêu chân thành. Người ta nói
rằng, mối tình đầu là mối tình đẹp nhất của đời người, khi chúng ta mang
đến cho nhau những rung động đầu tiên, thô sơ và mộc mạc, khi cái nắm
tay còn khiến trái tim run lên từng nhịp rõ rệt, khi nụ hôn đầu còn cảm
nhận được hơi thở dồn dập xen lẫn lo lắng khôn xiết. Khi người ta không
chỉ yêu nhau mà còn yêu cả không gian mà người ta sống, cả khung cảnh
tình yêu mà người ta dựng lên, khi mà người ta nỗ lực hoàn thiện nhau
từng ngày, từng giờ để trở nên đẹp đẽ, trước và trong mắt nhau. Nhưng
người ta cũng nói tình đầu dễ vỡ, dễ tan, nhưng lại để lại vết thương
sâu sắc trong lòng, khiến trái tim mỗi khi gợi lại lại đau nhói, như trở
trời, gió mùa, kỉ niệm ùa về, lại khiến con người đổ bệnh vì ưu tư. Mối
tình đầu của tôi trôi đi nhẹ nhàng và êm ái, tổn thương không quá sâu
đậm, hoặc họa chăng đó là tôi nghĩ vậy, cái gì đã qua, cái gì đã mất
chẳng thể tìm lại, chẳng thể lôi lại, chỉ còn lại là hoài niệm, kí ức,
nằm lòng, và rồi trở thành thói quen đến mức một ngày nào đó, bỗng nhiên
nhận ra, hóa ra bao lâu nay, nó vẫn nguyên vẹn, ở nơi đó mà tôi đâu có
hay. Mối tình đầu của tôi như một đêm hè êm dịu, sau những gì gắt gỏng,
đổ lửa, làm tôi say sưa, say sưa, ru êm tôi vào giấc mộng.
“Love me tender, love me sweet
Never let me go
You have made my life completed
And i love you so”
Và rồi tôi lại yêu, lại quên như quy luật muôn thuở của cuộc sống,
liệu có ai có thể ngừng yêu trong đời, dù có một trái tim tan vỡ tôi vẫn
cứ yêu, dù là trái tim đã đổi thay, tình yêu mang hương vị khác, tôi
vẫn cứ yêu, dù dự cảm một sự chia ly trước mắt, tôi vẫn cứ yêu, như một
cách để hoàn thiện cuộc sống. Với tôi tình yêu thật đẹp và hoang hoải,
tình yêu là một thứ cảm xúc, người ta sống không thể thiếu cảm xúc mà
tình yêu là thứ xúc cảm mãnh liệt nhất. Tôi yêu những gì mãnh liệt và
nồng nàn, những sắc vị ấy khiến cuộc sống thêm cuồng nhiệt và say mê.
Phụ nữ khi yêu thường lưu giữ nhiều cảm xúc, đã yêu là yêu hết mình từng
phút giây, đã ghen là ghen tuyệt đối và vô độ. Có lẽ vì thế phụ nữ luôn
là phái yếu, dù họ mạnh mẽ và vững vàng đến bao nhiêu, họ vẫn luôn dễ
dàng bị tình yêu quật ngã, vì chính những nông nổi, những quay cuồng của
cảm xúc đưa vào ngõ cụt. Họ yêu, sai lầm, rồi lại yêu, rồi lại sai lầm,
nhưng không khiến họ dừng lại, tình yêu là thứ thuốc gây nghiện khó bỏ
của phụ nữ, đúng ra là hoàn toàn không thể bỏ được. Tôi vẫn thường gọi
người tôi yêu là đồ tồi, dù vòng tay vẫn ôm anh thật chặt, tôi vẫn khóc
ròng hàng đêm dù trước mặt anh vẫn hạnh phúc và mạnh mẽ tưởng chừng
không thể gì quật ngã, tôi vẫn tỏ ra bản lĩnh và độc lập, bất cần và
bướng bỉnh dù trái tim cần anh đến tha thiết, không ngượng ngập. Và rồi
anh lại xa tôi, rất xa, và rất lâu.
“Strumming my pain with his fingers,
Singing my life with his words,
Killing me softly with his song,
Killing me softly with his song….”
Singing my life with his words,
Killing me softly with his song,
Killing me softly with his song….”
Thời gian là liều thuốc cho tình yêu, tình yêu thử thách bằng thời
gian, sống bằng thời gian, và chết đi cũng bằng thời gian, với mỗi cuộc
tình trôi qua tôi lại có một diện mạo khác nhau, có khi là ngỗ ngược của
một con bé bất cần, có khi dịu dàng và đầy nữ tính, nhưng với tôi, tất
cả đều là mối tình đầu, tất cả đều là những cảm xúc trong veo và nguyên
sơ, có khi nhìn lại khi rời xa một người, cái viễn cảnh trái tim nứt
từng vết, từng vết rồi vỡ tan thành từng mảnh vụn khiến tôi sợ hãi, sợ
phải đi nhặt nhạnh, từng nơi, từng nơi, rất xa và rất nhiều, rất lâu,
khiến tôi muốn tất cả đều là tình đầu, nhẹ nhàng và thanh thản rời đi
khiến tôi không hề hay biết, chỉ biết cảm giác nhói đau khi nghĩ về, rồi
như sau vị đắng là vị ngọt của một tách cà phê đen, cảm giác lan tỏa
chỉ còn là những cảm xúc nghuyên sơ của buổi ban đầu. Mối tình đầu của
tôi đã dạy tôi cách yêu thương và cách chia xa, chia xa cũng là vì yêu,
yêu thương cũng là vì yêu. Chẳng ai có thể đánh giá tình đầu đẹp hay
tình cuối đẹp, đẹp nhất là cảm xúc thăng hoa trong tình yêu. Có lẽ, tôi
đã nắm bắt được vì thế, tôi đang yêu anh rất nhiều, rất đậm sâu và rất
dài.
Tôi cứ nghĩ rằng đàn ông dễ thay đổi hóa ra là họ dễ thích ứng, tôi
nghĩ rằng đàn ông dễ quên, hóa ra họ gim kỉ niệm vào một góc, lôi nó ra
ngắm nghía và vuốt ve hơn là hoài niệm, tôi nghĩ rằng đàn ông nhanh
chán, hóa ra họ dễ hài lòng, là đàn ông biết cách yêu hay phụ nữ dễ mất
phương hướng? Tôi chẳng biết, có lẽ nếu biết, nếu thỏa mãn được những
câu hỏi, tôi sẽ chẳng thấy tình yêu đẹp, chẳng háo hức vì tình yêu, và
nếu biết, có lẽ tình yêu sẽ chẳng còn mong manh, dễ vỡ hay trường tồn,
bất tử, Có chăng là cách con người nhìn nhận tình yêu, như ở góc này là
mảng tối, góc kia là mảng sáng, chúng ta phải cho bản thân cơ hội, nếu
tình đầu dễ tan và dễ vỡ, dễ tổn thương, khiến ta ngừng yêu và ngừng cho
bản thân cơ hội, ta chẳng thể hoàn thiện mình mà chẳng phải đó là mục
đích của tình yêu, là hoàn thiện mình để hòa hợp với một nửa còn lại. Cứ
gõ cửa sẽ mở, cứ đi ắt sẽ tìm được đường, cứ yêu ắt hẳn người hòa hợp
sẽ đến, đừng sợ chia tay, đừng lo đổ vỡ, đừng bận lòng vì những tổn
thương, vì yêu thương cũng là cách để chúng ta trưởng thành.
Tiểu Xu