Ngày con còn bé, bữa cơm nào nhà mình cũng ăn chung, chuyện trò, cười đùa vui vẻ.
Ngày ấy, cơm của má không đủ đầy như bây giờ. Chỉ là nắm rau, con cá
má tìm ngoài đồng. Chỉ là bữa cơm với những thứ gạo rẻ tiền…
Nhà mình hồi đó không có bàn ăn, cả nhà phải quây quần bên mâm cơm
trải trên nền đất. Má thường la con sao ăn đổ hoài, để cơm vung vẫy khắp
nơi mang tội lắm. Con chỉ cười trừ, tại con còn nhỏ mà má. Vậy mà vui
lắm, nhớ hoài, nhớ hoài…
Giờ con đi học xa, những buổi trưa về đến nhà thì ba má đã ngủ, thằng em đi học bán trú trong trường. Chỉ còn con, bên mâm cơm nguội lạnh, hâm thức ăn hoài mà lòng vẫn thấy trống rỗng, vô vị. Bữa cơm trôi qua nhạt nhẽo. Con cố bới cho thật nhiều để rồi ăn không bao nhiêu.
Giờ con đi học xa, những buổi trưa về đến nhà thì ba má đã ngủ, thằng em đi học bán trú trong trường. Chỉ còn con, bên mâm cơm nguội lạnh, hâm thức ăn hoài mà lòng vẫn thấy trống rỗng, vô vị. Bữa cơm trôi qua nhạt nhẽo. Con cố bới cho thật nhiều để rồi ăn không bao nhiêu.
Cô đơn. Lạc lõng và lẻ loi. Những bữa con phải ở lại trường, bưng “xuất ăn công nghiệp” mà con cứ lặng đi.
Giờ này ở nhà, má đang nấu nồi canh khoai mỡ thơm phưng phức, giờ này
chắc ba đang hít hà khen má nấu ăn ngon, giờ này nếu con ở đó, con sẽ
lăng xăng dọn chén đũa ra bày mâm cơm. Rồi gia đình sẽ tụ họp, đầm ấm, sum vầy.
“Cơm công nghiệp” không ngon như cơm của má. Nhiều lúc múc muỗng canh
để rồi chỉ thấy nước lỏng bỏng. Ở đây, con gặp ánh mắt nghi ngại khi
xin cơm, xin canh còn ở nhà má cứ ép con ăn mà nhiều lần con còn bỏ bữa,
tệ quá má ha!
Hết năm nay con sẽ học xong cấp ba, lên đại học, con sẽ tập đi xe
máy, để mỗi trưa về nhà, con lại được ăn cơm của má, dù cơm đã lạnh vì
má nấu từ sớm (má còn đi dạy mà), dù đồ ăn chỉ là những món bình dị
nhưng hẳn lúc ấy lòng con sẽ ấm lắm…