Những thứ vô tri vô giác như cơn gió chiều, như đường phố, như sỏi đá, như lá vàng, như bóng nhà thờ đổ cũng biết buồn, biết thương, biết nhớ. Nhưng dù có gom hết những điều đó lại cũng không thể nào sánh bằng nỗi nhớ đang làm thổn thức con tim em đâu anh…
Từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây lặng lẽ trôi qua. Có bao giờ anh ngồi một mình đếm giọt thời gian rơi và nhớ đến em như em đang nhớ anh lúc này chăng?
Thành phố đã lên đèn tự bao giờ, con đường Bạch Đằng đêm Giáng Sinh thay cho mình một màu áo vàng phai nhạt, những ngọn đèn đường vươn dài ánh sáng trên sông Hàn êm đềm rồi phản chiếu không gian tạo nên hai mặt âm dương khiến cho cảnh vật nơi đây trông thật hiền hòa và cũng có một cái gì đó đượm buồn. Có ai đó đã từng nói rằng: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”. Có lẽ không gian buồn nơi đây xuất phát từ tâm của em chứ không xuất phát từ vạn vật hữu tình xung quanh. Em đã vô cớ đem nỗi buồn của mình gửi vào không gian để rồi khi gửi tâm hồn qua ánh mắt đâu đâu em cũng thấy hình bóng anh.
“Một mình, trên phố quen mình em
Một mình, không tiếng yêu gần bên
Một mình, em thấy vai em nhún lạnh
Bóng tối khẽ trôi lạnh thêm…”
Hôm nay là Giáng Sinh, những cặp tình nhân đang tay trong tay hạnh phúc bên nhau. Họ trao cho nhau tình yêu và nỗi nhớ, đâu đó một vài nụ hôn vội vã lướt nhanh mang theo sự nồng ấm của tình yêu quyện vào không gian hữu tình. Đó là những nụ hôn của lứa đôi hạnh phúc vì được ở bên nhau, trao cho nhau sự nồng ấm từ con tim đang yêu và được yêu. Em như lạc lõng giữa không gian quen thuộc, cảm giác như mình đã trở thành người thừa trên con đường này khi không có anh sánh bước bên cạnh…
“Lặng nghe tiếng ai thở dài, tiếng anh kề bên
Rồi chợt hay mình em bước… “
Em cũng yêu nhưng em lại đang lang thang lẻ bước một mình. Anh có nhớ em? Đôi lúc, trên con đường xuôi ngược, con tim em không ít lần loạn nhịp khi thoáng thấy dáng người quen thuộc. Có phải anh? Câu hỏi còn chưa kịp trả lời thì như một phản xạ tự nhiên, em phóng như bay về phía hình bóng ấy để rồi trăm lần vạn lần thất vọng khi bắt kịp “bóng người dưng”.
Em ngốc thật phải không anh? Làm sao người đó là anh được, anh đã đi rồi. Chắc tại em vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đấy thôi. Mà cũng có thể tại con đường và không gian nơi đây tạo cho tôi cái ảo giác rằng anh vẫn còn đây”. Người ta vẫn hay gọi là “bệnh tương tư” đây mà…Gượng cười cho cái lí do mình vừa nghĩ ra và cũng gượng cười để tự an ủi mình rằng: “Chỉ tại tôi quá nhớ anh thôi”.
Con đường kỉ niệm vẫn nằm đó, hình bóng anh vẫn đầy ấp không gian và nỗi nhớ trong em vẫn mãi dâng tràn nhưng sao giờ đây, con đường kỉ niệm trong em bỗng trở nên xa lạ quá. Ừ, mà cũng đúng thôi, đường chẳng của riêng hai chúng mình nên khi vắng anh đường đã “thay tên” mất rồi còn đâu. Có cảm giác như bước chân mình đang lạc lối, cảm giác như bước chân mình đã mệt mỏi, hụt hẫng và trống vắng trong lòng…
“Rồi em khóc, nước mắt âm thầm chảy vào tim
Rồi em khóc, nước mắt hóa thành những ánh sao
Ngước nhìn bầu trời cao,
Nguyện ước anh sẽ quay về
Cô đơn riêng em cùng ngàn sao…”
Những thứ vô tri vô giác như cơn gió chiều, như đường phố, như sỏi đá, như lá vàng, như bóng nhà thờ đổ cũng biết buồn, biết thương, biết nhớ. Nhưng dù có gom hết những điều đó lại cũng không thể nào sánh bằng nỗi nhớ đang làm thổn thức con tim em đâu anh.
Sưu tầm