mình luôn cảm thấy những yêu thương đó vẫn ở quanh mình, chưa bao giờ tan biến, thậm chí mình còn đã gặp lại rất nhiều lần trong mơ. Chắc chắn rất nhiều người cũng cảm thấy giống mình.
Yến Hoa
Những con sóng cứ liếm dần, liếm dần vào bờ bãi. Những thân thương từ
thuở ấu thơ đến thời thiếu nữ cứ bám gót nhau tan biến dần. Những khuôn
mặt ngày càng cũ đi… lòng khòng như thân gỗ mục rỗng dần.Tôi hoảng sợ
thực sự. Trở về, bước đi, càng ngày nỗi hoảng sợ đó càng lớn, càng lớn
trong tôi…
Tưởng tượng khi một sớm mai tỉnh giấc, không còn có thể nhìn thấy
khuôn mặt của một người thân thương, không thể nào nghe được dù chỉ là
một giọng cười nhỏ xíu dù ta có gọi khản giọng. Không còn cơ hội nào nữa
để nói lời xin lỗi, lời yêu thương mà ta còn ngại ngùng giấu giếm. Hay
tặng một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật mà ta đã kỳ công bỏ cả một buổi
chiều mưa ngồi làm. Không còn, không còn có thể làm gì nữa. Khi đó, tất
cả đều đã là muộn màng, vô nghĩa. Ta chỉ còn có thể nói chuyện với riêng
ta, ngồi một mình và nhìn vào khoảng không trước mặt mà tưởng tượng ra
thân thương đó. Tự độc thoại, tự mỉm cười và rơi nước mắt… thật kinh
khủng phải không?
Tôi sợ phải mất mát và buông tay ra thêm những gì đang sống, gắn kết
quanh tôi để làm nên rất nhiều phần tôi tồn tại ở cuộc sống này.
Nhưng…
Khi nghĩ về cái Chết, về những người thân yêu đã ngang qua đời mình,
tôi không còn quá cảm giác về sự bàng hoàng, hụt hẫng, chới với…. Có
chăng chỉ còn là sự tiếc nuối và yêu thương chưa bao giờ vợi bớt. Và
thay vào đó, thực ngạc nhiên khi trở đi trở lại, tôi nhận thấy sự bình
yên đến không ngờ. Một cuộc đời, với ai đó có thể là dài, với ai đó có
thể là ngắn. Với người này là nhẹ nhõm, với người kia là triền miên nhọc
nhằn vây quanh. Dù thế nào vẫn được gọi là một đời người. Dù thế nào
vẫn đã từng sống trong ta, để lại những dấu ấn không dễ nào buông rơi,
phai nhạt. Không ai trong chúng ta muốn rời bỏ thương yêu của mình, mái
ấm của mình, những rạng ngời bình dị của mình để đơn độc mình ở một miền
xa lơ lắc. Bởi vậy, tôi luôn tự nhủ và tin rằng, ở thế giới đó, những
đứa em hình hài ruột thịt của tôi, bố tôi, bà tôi, cả mối tình đầu day
dứt của tôi… sẽ có một cuộc sống tốt hơn, sẽ thanh thàn hơn, sẽ hạnh
phúc hơn…
Mẹ tôi có thể đúng khi mẹ luôn tin rằng, chết là hết. Mẹ đã trải qua
một quãng đời dài gấp hai lần rưỡi tôi với lê thê mất mát, chỉ sự khó
nhọc và tình yêu thương còn ở lại. Mẹ đã không thể nào trông đợi vào
điều gì sau mỗi cuộc đời gắn bó kết thúc, ngoài chất chồng những miệt
mài ky cóp góp gom cho mất mát sau đè lên mất mát trước và một mình chèo
chống…
Còn với tôi, có thể là do ảo vọng và lãng mạn quá nhiều nên luôn nghĩ
rằng chết chỉ là sự ngưng lại trên chuyến tàu cuộc đời và chuyển sang
một sân ga mới mà rồi ai cũng sẽ phải trải qua dù sau hay trước. Nên vì
thế, chỉ là hết trong hiện hữu của xác thịt, của sờ thấy, nghe thấy,
nhìn thấy thực sự. Còn vẫn là hiện hữu trong tâm tưởng, vẫn cảm thấy,
vẫn hình dung ra, vẫn còn tin tưởng. Chết đi, mất đi, không phải là
không còn có thể bên ta được nữa, không phải là không còn quan tâm và
yêu thương ta được nữa. Mà chỉ là, yêu thương ta, gắn kết với ta theo
một cách khác- khác những cách bình thường.
Đó là lúc khi cảm thấy mỏi mệt nhất, thất vọng nhất, đơn độc nhất.
Một yêu thương nào đó lại hiện hữu trong tôi, có khi là rất nhiều yêu
thương cùng trở về một lúc. Bên tôi. Lặng im bên tôi. Lắng nghe tôi trò
chuyện mà không nói một câu nào, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến,
chứa chan tình… rồi tôi nhẹ nhõm.
Đó là lúc tôi nghe tim mình thổn thức, vỡ vụn trong những thương tổn
tưởng chừng không bao giờ có thể lành được của mối tình đầu, rồi chật
vật vo tròn kỷ niệm để bước đến mối tình thứ hai. Lại yêu thương trở về
cạnh tôi. Lau nước mắt giúp tôi, nói tôi đừng buồn và nhất định phải
vững vàng bước tiếp… rồi tôi bình lặng.
Đó là khi tuổi thơ tôi chẳng thể nào trở thành nàng công chúa với váy
áo trằng tinh tươm thơm tho như những cô nàng tóc thắt nơ và tung tăng
dắt tay nhau bước vào khoảng sân trường rực nắng. Một yêu thương đã thầm
thì vào tai tôi và hôn lên tóc, lên trán tôi, ép những nức nở của tôi
vào vùng ngực mà tôi đã nép vào những ngày cũ lắm. Còn cả tiên tôi lên
vai, bay như một cánh chim ngang trời. Rồi tôi thành nàng công chúa dù
chẳng có xiêm y rực rỡ…
Khi mỗi ngày một lớn thêm là lúc những thơ ngây, vô tư rời bỏ. Tôi
nhận thấy trách nhiệm ngày một lấp đầy bờ vai thiếu nữ. Đôi lúc dại khờ.
Đôi lúc kiệt sức và có cả sự lùi bước. Tôi lại nhận thấy mình tựa lưng
gục đầu vào những yêu thương vô hình đó. Để mà khóc òa lên như ngày nhỏ
dại, để khóc dấm dứt như quãng đôi mươi… để bình tâm hơn rất nhiều biết
rằng mình không hề đơn độc. Và tiếp tục miệt mài vì mình còn có cả một
gia đình yêu lắm đang tồn tại thực sự…
Nỗi buồn, đặc biệt là nỗi buồn về sự mất mát, dù có thế nào, thời
gian hay những bề bộn thì cũng chưa bao giờ tan biến. Chỉ ẩn nấp ở đâu
đó, lẩn khuất ở một góc nào đó mà thực ra là lặn vào sâu hơn trong ta.
Để rồi âm ỉ đau dai dẳng. Nhiều lúc đến quặn thắt. Nhưng vì thế mà luôn
tồn tại trong ta, trong niềm tin bao bọc, chở che ta. Một thứ niềm tin
tâm linh vững chắc giúp ta vượt lên biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời
mình. Bởì một ánh mắt đó, một bàn tay đó và câu nói trước đó. Nhắm mắt
vào là sẽ thấy…
Ôi! Những yêu thương đó. Tôi đã gọi biết bao nhiều lần khi nhớ và bấu
víu tìm cứu cánh. Thời gian vùn vụt, tôi biết mình đã mất đi rất nhiều
thứ trong cuộc đời này mà chẳng bao giờ tôi chạm vào được nữa. Nỗi đau
cứ mãi ở đó dù có những niềm vui khác lấp đầy.
Thời gian… tôi cũng biết những yêu thương đó chưa bao giờ rời bỏ tôi,
chưa bao giờ hóa thành hư vô, xưa cũ. Mà đã lặn vào hóa thành phần máu
thịt trong tôi, sức mạnh của tôi. Giúp tôi yêu và trân trọng hơn cuộc
đời với những gì đang có trong tay. Xót xa thêm những vết chân chim thời
gian quanh mắt mẹ, mắt dì. Một sợi tóc bạc lại khoáy sâu vào tiếng cười
con thảng thốt. Trở về ngay nhà ngủ vùi vào lòng mẹ mỗi khi có thể. Và
chẳng dám rong chơi với yêu đang nồng say. Biết đâu đấy, làm sao bắt
nắm?
Có những ngày u ám tôi đã đi qua…