Chị là người tìm ánh sáng cho cuộc đời em, tựa như người mẹ thứ hai giúp em không đi lạc đường.
Em không thể nào quên được
cái ngày hôm ấy (đầu tháng 9 năm 2007). Khi vừa bước chân vào cổng
trường Đại học Kiến trúc Hà Nội, trong lần khám sức khỏe đầu năm, em mới
biết mắt bên trái của mình đã vô dụng hoàn toàn. Khi ấy người đầu tiên
em nghĩ đến là chị.
Ngay sáng hôm sau chị đèo
em lên thẳng Bệnh viện Mắt TW. Cả một ngày trời đánh vật với các loại
giấy tờ, chụp chiếu, đo nhãn áp, đo thị trường... Và kết quả là một cú
sốc dội xuống đầu em khi bác sỹ thông báo: “Mắt bên trái cháu đã mù. Còn
mắt bên phải gần mù”.
Khi đó em loạng choạng, đổ
gục như cái cây bị đốn gốc. Dường như trước mắt em chỉ còn là con số 0
tròn trĩnh. Em còn trẻ, còn bao nhiêu ước mơ đang phía trước. Chị đứng
bên, không khóc mà nắm tay em, nói khẽ: “Đứng lên em, có chị đây”. Bác
sỹ nói thêm: “Lúc này mắt bên phải giữ được hay không là do bản thân
cháu”. Trang nhật ký đời em ghi một vệt đen kể từ ngày đó. Em chán ghét
tất cả, chán ghét cuộc sống, chán ghét sự bạc đãi của cuộc đời. Em như
phát điên lên, gào thét, vật vã như kẻ thua cuộc. Em tìm đến rượu để
quên...
Em đã không thắng được
mình, sự chán nản khiến hai học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất bết bát với
nhiều môn thi lại và học lại. Đối mặt với cú sốc lớn của cuộc đời mình,
em như trở thành một con người khác, yếu đuối, phó mặc và buông xuôi
tất cả. Chị không khóc, nhưng em biết chị rất đau: “Em đau một thì chị
đau mười”.
Em không dám tin một cậu
con trai vốn lành lặn như mình lại có thể trở thành tàn phế như thế.
(Nguyên nhân là do hồi học lớp 12 em bị cảm nên ảnh hưởng đến dây thần
kinh, phần vì dùng thuốc nhỏ mắt tùy tiện). Em đấm vào ngực mình thùm
thụp. Khi ấy em chỉ quay cuồng với một điều ước, rằng đó không phải sự
thật, là do Bác sỹ nhầm lẫn. Nhưng em không thể trốn chạy bản thân và có
một đôi bàn tay đã đến bên em, nâng em đứng dậy - đó là chị!
Có lúc em đứng không vững
chỉ muốn chết quách đi cho xong. Khi ấy, em thấy mình trở nên “cùn” với
đời: “Sống thế này thì sống để làm gì nữa?”. Em ốm đột quỵ gần một tháng
trời. Chị nhẹ nhàng nói: “Còn nước còn tát, lúc này cần nhất là nghị
lực của em”. Em cứ quay quắt với câu hỏi liệu mắt bên phải còn sáng đến
bao giờ? Chị đã trả lời em rất dõng dạc: “Đến khi nào là do em!”. Em bắt
đầu đứng dậy từ sau câu nói ấy của chị.
Chị phải vất vả đưa đón em
đi học. Ngồi sau xe chị, em thấy mình như kẻ bất tài, vô dụng. Nhưng rồi
dần dần em tìm được cảm giác ấm áp, yên tâm vì lúc này chị như “tay
vịn” cho em đi đúng đường.
Cậu con trai đã được sống
trong ánh sáng hơn 19 năm, giờ đây bỗng chốc tan nát hết cả. Phải đối
mặt với bóng tối, chỉ được nhìn một khoảng nhỏ, em thấy bức bối trong
người và khát khao ánh sáng vô cùng. Thứ bóng tối ấy như chặn con đường
em đang đi. Em đã tưởng sẽ từ bỏ ước mơ trở thành kiến trúc sư từ ngày
ấy. Nhưng mỗi lúc em chán nản, muốn bỏ học thì chị lại ở bên động viên,
tiếp thêm sức mạnh cho em. Và chính chị đã “xé toạc” thứ bóng tối đen
ngầu ấy cho em bước đi.
Em đau đớn mỗi khi ai đó
hỏi: “Sao mắt cháu lại bên to bên nhỏ?”. Có lúc em cáu gắt: “Dù sao hai
chị vẫn sướng hơn em. Em chỉ cần 2 mắt đều sáng thì sẽ đánh đổi hết,
chẳng cần đại học làm gì nữa, làm thuê cả đời cũng được còn hơn phải
sống trong bóng tối thế này”. Chị dứt khoát: “Em nghĩ sẽ làm gì khi
không có học?”. Nếu không có những câu nói như thế của thì chắc em đã
đầu hàng số phận rồi.
Những khi mắt trái lên cơn
co giật, đau nghiến nhưng em vẫn cố nín chịu. Đôi mắt em nhắm nghiền vì
không muốn để chị nhìn thấy những giọt nước. Nhưng chị biết, mỗi lần như
thế chị lại an ủi: “Chỉ vài giây thôi rồi sẽ hết đau”.
Lúc này thực sự ánh sáng là
một điều xa xỉ đối với em. Em khá vất vả khi phải đi bộ qua đường...
Cuộc sống của em cũng đổi thay, ngồi trước máy vi tính, em trở nên hèn
yếu. Trong tâm hồn em đã có những hạt sạn len lỏi. Nhưng chị trở thành
“Bác sỹ tâm lý” của cuộc đời em lúc nào chẳng hay. Trong bữa cơm, chị
nhắc khéo em vị trí món nọ món kia vì khoảng nhìn mắt còn lại của em
cũng rất hẹp. Chị biết em thích đọc sách nhưng chỉ một lúc là mắt em đau
nhói. Thế là chị đọc, em nghe. Dẫu cổ họng chị đã nghẹn khô lại, giọng
khan đặc nhưng miệng chị vẫn tủm tỉm cười khi nhìn em. Trong thứ ánh
sáng lờ mờ, em vẫn nhận ra nụ cười ấy của chị thật đẹp. Trong cuộc sống
thường nhật, từ việc tiết kiệm mớ rau đến chút thức ăn, chị lồng ghép để
vực em dậy: “Không nên bỏ phí một cái gì, còn tận dụng được thì phải
giữ”. Em hiểu chị muốn nói với em rằng phải trân trọng thứ ánh sáng nhỏ
nhoi còn lại và đừng bỏ cuộc!
Chị vẫn thường tìm kiếm
những thông tin trên mạng về việc chữa mắt cho em: “Không lâu nữa đâu y
học sẽ giúp em có đôi mắt sáng”. Những niềm tin nho nhỏ chị nhe nhóm cho
em cứ từng ít một – nhưng đó là thứ niềm tin quan trọng nhất lúc này đủ
giúp em không gục ngã. Hy vọng càng lớn hơn khi bác sỹ chẩn đoán nhãn
áp bên mắt phải ổn định, dùng thuốc đều đặn ngày 4 lần thì sẽ giữ được.
Chị như cái đồng hồ báo thức của em, buổi sáng, trưa, chiều, tối, cứ
đúng giờ chị lại nhắc em nhỏ thuốc.
Khi mà mọi thứ tưởng chừng
như đã tối đen như mực thì chị đã vẽ ra trước mắt em một bức tranh sáng.
Cú sốc tinh thần quá lớn khiến em loạng choạng không “gánh” được. Khi
em vật vã như cái xác vô hồn, chị đã “đỡ” giúp em – tựa như câu “em ngã
chị nâng”. Có lần chị bảo: “Em phải có trách nhiệm với chính bản thân
mình”. Em hỏi lại: “Em phải làm gì lúc này khi đã như kẻ vô dụng?”. Chị
đặt tay lên vai em: “Chỉ cần em có quyết tâm thì mọi thứ sẽ qua. Trong
cái rủi có cái may, không ai lấy đi của em tất cả đâu”. Vì tin như thế
nên em càng phấn đấu, sự kiên cường được mài giũa từ những lần đối mặt
với lời cảnh báo của bác sỹ, với đều đặn mỗi tháng một lần khám định kỳ,
với những lọ thuốc mỗi ngày 4 lần nhỏ vào mắt...
Gần 5 năm trôi qua, chị đã
“đánh vật” với sự nhụt chí, buông xuôi của em. Chị đã cứu vãn ánh sáng
cuộc đời em như thế. Tháng 5 tới em bảo vệ đồ án tốt nghiệp rồi chị ơi!
Chị đã dạy em biết bằng lòng và trân trọng những gì đang có. Để rồi ngày
hôm nay em có được những giải thưởng và học bổng như là món quà em dành
tặng chị.
Những lời nói của chị như
liều thuốc tinh thần cứ thấm đều, thấm dần trong tâm trí em. Em ngỡ mình
đã mất tất cả nhưng cuối cùng em đã không đầu hàng vì ở bên em luôn có
chị. Nhờ có chị, em đã nhận ra mình may mắn hơn nhiều người. Chị nói
đúng, không ai chọn được số phận của mình thì hãy đứng dậy và đi tiếp –
bởi không đi thì làm sao đến?
Hàn Trọng Thức
đạt giải thưởng bài hay nhất tháng 2
trích trong Nét Bút Tri Ân